Những buổi sáng tinh mơ, khi thành phố còn chưa dứt
cơn ngái ngủ, thì những thúng xôi của làng nghề Phú Gia hoà mình xuống phố,
mang cái hương vị lúa nếp phục vụ những thị dân. Có lẽ văn hoá ẩm thực Hà Nội
luôn đến từ những gánh hàng rong. Gánh hàng một đời gồng gánh, những quảy, những
gánh loi thoi, dưới đôi quang. Lạt rơm nếp, xấp lá sen với ba thứ lỉnh kỉnh. Vị
của xôi lúa hay xôi xéo rất vừa vặn cho mọi lứa tuổi ở thành phố này. Già, trẻ
lớn bé đều có nhu cầu thưởng thức một gói xôi nóng hôi hổi vào mỗi sáng.
Đã lâu lắm rồi, sáng mới dậy thật sớm, đi ngang phố
tìm lại một chút ký ức. Hứa với lòng là sẽ không ăn xôi vì rất béo. Nhưng chẳng
hiểu sao loanh quanh một hồi lại tạt qua góc ngã ba Hàng Bè - Hàng Bạc để ăn
xôi lúa của bà bán xôi xành điệu nhất VBB. Tóc nhuộm phẩy lai, xăm hình sau gáy
và có thói quen làm ly đen đá lúc bảy rưỡi, có lẽ chị bán xôi cũng ngấm cái cữ
cafe của trung niên ở phố. Lúc rảnh tay lại làm tợp, "thôi thế cũng là thoả
vong linh".
Có lẽ, xôi của chị có thể nói gần sánh ngang bằng
cái thúng xôi của bà cụ ngồi bên chợ Hàng Bè. Điều làm tôi tiếc nhất chính là đỗ
xanh lại không nắm và bào như thông thường. Có lẽ chị cũng đã vội như người Hà
Nội. Phần vì vỉa hè có công an đuổi nhiều, phần vì sợ lâu nên chuyển sang đỗ
xanh vụn như bánh đa kê, coi như mất đi một miền ký ức cho món ăn sáng của người
Hà Nội. Hạt ngô bung nở đều, căng tròn, bền đẹp, béo ngậy. Lượng xôi nếp vừa vặn
với ngô không nhiều cũng chẳng ít, muốn dẻo cũng có muốn ngậy cũng có. Cả hạt nếp,
ngô và đỗ đến hành phi đều đạt đến cảnh giới cao nhất của môn xôi lúa.
Xôi ngô |
Xôi ngô |
Hành khô |
No comments:
Post a Comment